Nếu bạn nghĩ cuộc đời của một người phụ nữ chỉ xoay quanh việc được yêu hay không được yêu, thì có lẽ... bạn sẽ muốn nghe câu chuyện của tôi.







Phần 1 – Ánh sáng đầu đời
Tôi bước vào hôn nhân khi vừa tròn mười bảy tuổi. Người đàn ông tôi lấy làm chồng là một vị quan lớn trong triều – tài năng, địa vị, và... dường như, là cả thế giới của tôi khi ấy.Tôi tin vào lời thề nguyền trước tổ tiên. Tin vào ánh mắt dịu dàng ông ấy dành cho tôi trong đêm tân hôn. Tin rằng tình yêu – nếu chân thành – sẽ đủ để vượt qua mọi biến cố.
Nhưng có lẽ tôi đã ngây thơ quá rồi.
Phần 2 – Cú ngã đầu đời
Chỉ vài năm sau đó, tôi vẫn không thể sinh con. Và rồi ông ấy mang về một người con gái khác – trẻ trung, sắc sảo, và... có khả năng mang thai.Tôi không trách ông ấy ngay lúc đó. Đó là luật bất thành văn trong các gia đình quyền quý – một người vợ không con, không giá trị. Nhưng điều tôi không ngờ, là ông ấy lại đích thân viết đơn... giáng tôi làm thiếp.
Từ bậc chính thất bước xuống làm người bị gọi tên cuối cùng trong hậu phủ... Bạn có hiểu cảm giác đó là gì không?
Nó không chỉ là mất đi danh phận – mà là mất đi lòng tự trọng.
Phần 3 – Tỉnh ngộ
Tôi từng gào khóc. Từng lặng lẽ ngồi cả đêm nhìn cây nến tàn. Từng nghĩ đến việc... buông bỏ tất cả.Nhưng rồi, một buổi sáng nọ, khi mở cửa sổ viện nhỏ, tôi thấy nắng chiếu qua giàn hoa tử đằng trước hiên. Tôi chợt nhận ra – tôi vẫn còn sống. Tôi vẫn còn trái tim, còn thời gian, còn tuổi trẻ.
Tôi không còn là người phụ nữ đợi chờ ánh mắt người chồng. Tôi bắt đầu đọc sách, thêu tranh, học thi thư lễ nghĩa. Tôi không trang điểm cho ai khác, ngoài chính tôi.
Phần 4 – Cuộc gặp định mệnh
Rồi một ngày, Hoàng thượng đến phủ. Cha tôi có công lớn trong triều nên phủ tôi vinh dự tiếp giá.Lúc tôi ra đón, tôi chỉ nghĩ đơn giản là thực hiện lễ nghi. Nhưng ánh mắt Hoàng thượng... dừng lại nơi tôi lâu hơn một chút.
Sau buổi ấy, tôi được mời đến điện gặp riêng. Ngài hỏi tôi thích gì – tôi nói, tôi chỉ mong được sống thật với chính mình. Ngài hỏi tôi sợ gì – tôi đáp, tôi chỉ sợ... quên mất mình là ai.
Tôi không biết ánh mắt đó là cảm thông, hay là rung động đầu tiên. Nhưng tôi biết, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy được nhìn thấy – như con người thật của mình.
Phần 5 – Tái sinh
Tôi vào cung. Không phải như người ta nghĩ – không vì tham vọng, càng không phải để trả thù.Tôi vào cung... như một người phụ nữ đi tìm lại giá trị của mình.
Tôi không bon chen, không tranh đấu. Nhưng dần dần, tôi được sủng ái. Hoàng thượng tin tưởng, cho tôi quyền định đoạt việc hậu cung, thảo tấu, đọc sách sử.
Và rồi một ngày, sắc phong được ban xuống – tôi chính thức trở thành Hoàng hậu.
Lời tự sự cuối cùng
Tôi – Vân Khanh, từng là người phụ nữ bị giáng làm thiếp trong chính mái nhà mình.Nhưng tôi không để bản thân dừng lại ở nỗi đau ấy. Tôi đứng lên, bằng sự kiêu hãnh lặng lẽ, bằng lòng tự trọng, và bằng một trái tim chưa bao giờ tắt lửa.
Câu chuyện của tôi không phải để kể về sự trả thù...
Mà là để nói với bạn rằng: Khi bạn không còn là người được chọn, hãy chọn chính mình.
Nếu bạn thấy câu chuyện của tôi chạm đến trái tim mình, hãy chia sẻ nó với một ai đó đang cảm thấy mất phương hướng. Biết đâu, họ sẽ tìm lại được chính mình, như tôi đã từng.
Nếu bạn muốn nghe hết chương trình Podcast truyện phim thì xem tại đây nhé...
b38bQqXo418